Mẹ già ngã quỵ khi con trai sắp cưới gặp tai nạn, chồng mắc ung thư không có tiền chữa trị.
Nỗi đau ập đến khi bà Lân đang dọn vườn nghe tiếng con trai út, Nguyễn Văn Bình, thở hổn hển vì vướng đờm. Bà vội vàng vào nhà lấy máy hút đờm cho con. Đã hơn 4 năm, Bình, 32 tuổi, chỉ biết nằm một chỗ, không nói không cười, phải dùng máy móc để ăn uống. Trong gia đình bà có ba con trai: Quang, Ninh và Bình. Dù đã vất vả làm việc để nuôi các con khôn lớn, giờ đây vợ chồng bà lại phải đối diện với nỗi đau khi con út phải sống thực vật.
Hai người con trai lớn đã lập gia đình, còn con trai út chăm chỉ làm ăn. Tuy nhiên, một tai nạn bất ngờ đã cướp đi người con trai hiếu thảo, khỏe mạnh của vợ chồng bà Lân. Anh Bình, con trai út, đã gặp tai nạn nghiêm trọng khi đưa bạn say rượu về nhà, dẫn đến chấn thương sọ não. Vợ chồng bà Lân phải vay nợ hàng trăm triệu để chữa trị, nhưng anh Bình không thể hồi phục và phải sống thực vật. Gần 5 năm qua, bà Lân chưa rời con nửa bước, luôn chăm sóc anh từ miếng ăn đến giấc ngủ. Bà nghẹn ngào kể về tình thương của con, người luôn lo lắng cho bố mẹ.
Anh Bình, 27 tuổi, đã phải cầm cố nhà để chữa bệnh cho con. Trước khi gặp tai nạn, anh vừa giới thiệu bạn gái với gia đình, và mẹ anh, bà Lân, đang lo lắng cho đám cưới. Nhưng bất hạnh ập đến khi anh gặp tai nạn, khiến cuộc sống của anh thay đổi mãi mãi. Bà Lân nghẹn ngào khi nhớ lại những dự định chưa thực hiện được. Mọi sinh hoạt của anh đều do bà chăm sóc. Đôi chân của anh đã không còn khả năng đi lại, và hai người anh của anh đã giấu sự thật này với bố mẹ, chỉ động viên họ chờ đợi hy vọng hồi phục.
Vợ chồng tôi đã cố gắng chăm sóc con, vay mượn tiền để chạy chữa nhưng vẫn không thể cứu được thằng Bình. Khi biết con phải sống thực vật cả đời, chúng tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi chỉ còn 35kg, còn chồng bà Lân 38kg, cả hai đều gầy gò, xanh xao vì lo lắng. Gần 5 năm qua, bà Lân đã bỏ ruộng để chăm sóc con, không rời nửa bước. Bà tự mình lo từng việc cho con, từ ăn uống đến vệ sinh. Mong ước lớn nhất của bà là có tiền để duy trì sự sống cho con. Bình dần trở nên vô thức, phải nằm bất động, khiến lưng anh bị hoại tử. Nhìn con ngày càng gầy yếu, bà Lân đau đớn nói: "Nó nằm đó, mắt mở nhưng vô hồn, tôi cảm thấy đau lòng."
Thấy con đau đớn nằm một chỗ, tôi có lúc nghĩ rằng nếu con mất ngay trong tai nạn thì có lẽ còn tốt hơn. Nợ nần vẫn chưa biết khi nào trả xong, nhưng tôi sẽ làm mọi cách để hy vọng vào một phép màu. Sau khi con trai út gặp nạn, bà Lân suy sụp khi chồng bà phát hiện bị ung thư thực quản giai đoạn hai, và con trai cả cũng mắc ung thư. Dù phải đối mặt với bất hạnh, bà vẫn giữ thái độ lạc quan khiến mọi người cảm phục. Căn nhà trở nên vắng lặng, nhưng bà chưa bao giờ bỏ cuộc; bà luôn cố gắng động viên gia đình để cùng nhau vượt qua khó khăn.
Ông Vinh nằm viện K, cơ sở dưới Tân Triều Hà Nội mấy tháng nay, chỉ có hai anh em thay nhau chăm sóc. Tôi không thể rời nhà, ngay cả việc đi chợ cũng phải nhờ người giúp. Bà Lân lại nhìn về phía anh Bình nằm trong buồng, đôi tay gầy gò của bà khiến hàng xóm cảm thấy thương xót.














Source: https://afamily.vn/con-trai-sap-lay-vo-bi-tai-nan-nam-mot-cho-nguoi-me-gia-nga-quy-khi-tiep-tuc-biet-chong-ung-thu-ma-khong-du-tien-chua-20190711155104756.chn